Chỉ cần là Phác Thái Anh muốn, anh sẽ vô cùng yêu thương nhìn cô, giọng nói sủng nịch đồng ý. "Em muốn ăn cái đó, ông xã anh mua cho em đi~ " "Được được anh mua cho em!" "Ông xã em cũng muốn có một con gấu bông" "Anh sẽ cho người đi mua năm con cho em. À không, mười con. Cùng đọc truyện Bà Xã Về Đây Anh Thương của tác giả Mèo Con Tai Cụp tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể Loại : longfic, sủng, tổng tài, một chút hắc bang, HE, hào môn thế gia, nam tiểu tam:)) Nhân Vật : Tịch Mộ Thần, Tiêu Tiểu Tịch. Tình Nam diễn viên Thương ngày nắng về không muốn tranh chấp tài sản với vợ cũ. BTC. Bên cạnh đó, Bá Anh cho biết sau khi ly hôn cuộc sống của anh không còn buồn bã hay dằn vặt như trước. “Đến khi chia tay, mình xác định mọi thứ, rõ ràng con đường của tôi là như thế, tôi Bạn đang theo dõi truyện full hoàn thành Bà Xã Về Đây Anh Thương của tác giả Mèo Con Tai Cụp rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ Nhiếp ảnh gia là những người sử dụng nghệ thuật để làm cho những bức ảnh đẹp hơn, có hồn và nghệ thuật hơn khi đi du lịch phượt trong những năm gần đây - ba Bà Xã Tui Number One Number One Number One. Bà xã tui không bao giờ dối lừa tôi dẫu một câu. Có lúc tôi hay nặng lời vì lúc đó tâm tư rối bời. Vợ ơi thiệt là anh đây có lỗi. Bà Xã Tui Number One Number One Number One. Bà xã tui vẫn luôn là ánh bình minh của đời tôi. Có lúc tôi như rp2z. Bữa tiệc tại Doãn gia kết thúc cũng được một tuần trôi qua. Ngày mai chính là kỷ niệm ngày kết hôn của cô và anh, cô rất hưng phấn chờ đến ngày mai... " Ông xã anh về rồi! " Cô mỉm cười ra ngoài chào đón anh trở về nhà. Tịch Mộ Thần như thường lệ, về đến nhà cũng không quên hôn bà xã một cái " Có chuyện gì vui sao? " " Dĩ nhiên rồi, chúng ta vào trong thôi! " Tối nay đồ ăn do cô chuẩn bị mọi thứ. Hưm không biết anh ấy sẽ nhớ ngày mai chính là kỷ niệm ngày cưới của cả hai chứ? " Nhiều đồ ăn vậy? " " Sắp đến ngày vui, lại còn là ngày quan trọng nên tâm trạng em tốt. Đã đích thân xuống bếp nấu cho anh ăn " Tịch Mộ Thần nhướn mày " Ngày vui? Là ngày gì thế? " " Anh không nhớ ngày mai là ngày gì ư? " " Là ngày gì thì anh không nhớ. Dạo này công việc rất nhiều, anh cũng không có tâm trạng nhớ mấy chuyện gì cả. Em cũng có thể nhắc cho anh nhớ " "...là, có liên quan đến chúng ta! " Tịch Mộ Thần nhìn cô một giây, khẽ nhíu mày " Là chuyện gì? Đừng vòng vo với anh! " Bản tính anh xưa nay rất ghét vòng vo chuyện gì. Có gì cứ nói thẳng, cứ đi vòng vòng như vậy rất tốn thời gian, căn bản thời gian là vàng là bạc Anh ấy thật sự không nhớ thật hay là giả bộ không nhớ...? Cô cúi đầu, khẽ cắn môi " Không có chuyện gì đâu! " Cô không muốn nói vậy thì anh cũng không hỏi. Tịch Mộ Thần tiếp tục dùng bữa tối... Ngày hôm sau cô vẫn thấy mọi chuyện xảy ra vẫn như bình thường, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra " Là quên hôm nay là ngày gì rồi ư? " Tâm trạng cô không vui mấy, trong đầu bỗng hiện ra ý gì đó. Hay là anh ấy giả bộ không nhớ? Cô không tin ngày quan trọng này của cả hai mà anh không nhớ Tự an ủi bản thân, trong đầu cô cứ nghĩ mãi rằng anh chính là giả bộ không nhớ chứ không phải thật sự là quên đi " Phu nhân cô muốn đi đâu ư? " " A vâng, tôi muốn ra ngoài mua chút đồ! " " Vâng tôi sẽ chuẩn bị xe cho cô ạ! " Cô khẽ gật đầu" Được...! " Ngồi trên xe cũng không biết nên mua gì tặng anh. Mộ Thần cũng chẳng thiếu gì cả, anh muốn thứ gì mà chẳng có? Suy nghĩ một hồi cô nghĩ mình nên mua đồng hồ, là đồng hồ cặp cho cả hai a Đang suy nghĩ bỗng dưng chuông điện thoại reng lên. Trên màng hình hiện ra hai chữ ghi rõ " Ông Xã " " Em nghe? " Tịch Mộ Thần hiện giờ là đang trên đường tới phòng họp, vừa nãy quản gia nhà có gọi thông báo đến cho anh rằng bảo cô vừa ra ngoài để mua đồ Anh vừa đi vừa bấm số gọi cho cô. Đến khi cô bắt máy anh cũng đã đến phòng họp, hiện tại bên trong có mặt đầy đủ những người đến họp. Chỉ còn thiếu mỗi anh Nam thư kí khẽ gọi " Chủ tịch! " " Cậu vào trước đi, tôi sẽ vào sau! " " Dạ! " Nhận lệnh từ Boss tổng, nam thư kí đẩy cửa kính đi vào bên trong Những người ở đây nhìn thấy thư kí của anh đi vào trước. Còn anh thì đang đứng bên ngoài nghe điện thoại " Mọi người xin chờ một chút, chủ tịch đang cùng phu nhân nói chuyện! " Mọi người hiểu ý cũng gật gật đầu. Tình cảm của phu nhân chủ tịch và chủ tịch thật tốt, rất đáng ngưỡng mộ... " Ông xã? " Huh? Tại sao đầu dây bên kia lại im lặng thế kia, cô định gọi anh thêm một lần nữa thì phía đầu dây bên kia phát ra giọng nói của anh " Quản gia bảo em ra ngoài mua đồ ư? " Cô có chút chột dạ. Kỳ thật là có mua đồ nhưng đây là quà dành cho anh vào kỷ niệm ngày cưới của cả hai nên cô tuyệt đối sẽ không thể nói ra điều này. Đây là bí mật! " Phải ạ! " Cô nói, đầu dây bên anh im lặng khoảng một giây, cô nghĩ rằng anh đã cúp máy, bỗng bên kia vang lên giọng nói của anh " Đi cẩn thận một chút! " " A vâng! " " Tối nay trang điểm đẹp một chút, anh cho người mang lễ phục đến cho em! " " Chúng ta đi đâu sao? " " Ừ!...anh có cuộc họp, cúp máy trước! " " Dạ! " Cuộc điện thoại vừa xong, anh bỏ điện thoại vào túi sau đó hướng người đi vào phòng họp... Tại Doãn thị Doãn Thiên Phong hiện tại vẫn còn nghĩ đến chuyện của tuần trước ở sân vườn ngoài cùng cô. Chắc chắn cô rất ghét anh, chỉ là ngay lúc đó anh mất kìm chế nên mới làm như thế... Thật muốn gặp cô ấy để xin lỗi về điều này Cốc cốc... từ bên ngoài có tiếng gõ cửa. Doãn Thiên Phong nhàn nhạt đáp " Vào đi! " Bên ngoài đi vào đó là thư kí của anh " Có chuyện gì liên quan đến công việc sao? " " Không ạ! " " Vậy là liên quan đến Tiểu Tịch? " Thư kí khẽ gật đầu " Chuyện gì? " " Hôm nay chính là kỷ niệm ngày cưới của Tịch tổng và Tịch phu nhân ạ! " Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày tỏ ý tức giận. Thư kí vừa mở miệng lại hối hận khi quên mất mình nên gọi cô là gì " Chẳng phải tôi đã bảo cô khi ở trước mặt tôi cô nên gọi cô ấy là Tiêu tiểu thư ư? " " Thật xin lỗi chủ tịch, là do tôi sơ ý! " Doãn Thiên Phong " hừ " lạnh, anh cũng không muốn nhắc nhiều với cô ta. Nếu như còn lần sau, có vẻ như anh phải tìm một người khác để thay thế cái vị trí này " Cô ra ngoài đi! " " Dạ! " Nữ thư kí có một chút e dè, nhanh chóng bỏ ra ngoài Doãn Thiên Phong đưa tay kéo hộp tủ ra, anh lấy ra những xấp hình để tất cả chúng lên bàn Hai con người trong bức hình nhìn rất thân mật, người phụ nữ mỉm cười nói chuyện nhìn như đang nói chuyện gì đó rất vui cùng với người đàn ông. Có cả bức bọn họ ôm nhau, lẫn hôn nhau Những góc chụp nhìn rất tốt, rất đẹp. Doãn Thiên Phong nhìn rất hài lòng Lần trước do ở ngoài vườn cùng cô trò chuyện sau đó là đến việc anh đã cưỡng hôn cô, tất cả đều được một tên chó săn chụp được. Hắn ta chụp những gì mình cần chụp và nên chụp Sau khi cô rời đi, hắn ta không cẩn thận phát ra tiếng động để anh nghe thấy. Anh đã bắt hắn ra ngoài và tịch thu máy ảnh của hắn, vốn dĩ định đốt chúng đi nhưng chợt nghĩ mình có thể giữ lại, biết đâu chừng sau này những bức hình này sẽ rất có lợi cho việc anh dành lấy cô trở về? Nhìn chăm chăm vào những bức hình Tiểu Tịch, xin lỗi em. Vì dành lấy em, anh sẽ không từ bỏ những thủ đoạn dù cho có dùng đến hạ sách này anh cũng không màng dùng đến... Trong phòng họp của Tịch Mộ Thần Hiện tại mọi người đang lần lượt báo cáo tất cả mọi việc cho anh, Tịch Mộ Thần dáng vẻ lạnh lùng ngồi quan sát và lắng nghe họ Chiếc điện thoại trên bàn khẽ run một cái trước mặt anh, đôi mắt sắc bén nhìn xuống màn hình. Anh có một tin nhắn, là của một người lạ gửi đến? " Chủ tịch? " " Tiếp tục! " Trong khi bọn họ đang báo cáo tiếp tục cho anh. Tịch Mộ Thần không buồn mở điện thoại lên xem Anh khựng người một giây. Không biết là ai đã gửi anh tin nhắn nhưng trên màn hình chính là hình ảnh của cô ở cùng một chỗ với Doãn Thiên Phong Người chụp chụp những góc nhìn hai người vô cùng thân mật, cô vui vẻ mỉm cười cùng hắn ta nói chuyện. Lại còn có hình ảnh hắn ta cư nhiên ôm cô vào lòng. Ngón tay lướt đến bức hình cuối cùng làm anh như muốn bùng nổ cơn giận của mình, Doãn Thiên Phong và cô lại hôn nhau?! Mọi người nhìn thấy sắc mặt của chủ tịch đột nhiên thay đổi hẵng sau khi nhìn trên màn hình điện thoại, bọn họ không ai biết chuyện gì vừa xảy ra với anh nhưng mà hiện tại nhìn sắc mặt của chủ tịch thật đáng sợ " Tan họp! " Đột nhiên chủ tịch đòi tan họp là sao? Cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu gần hai mươi phút thôi mà? Vẫn chưa báo cáo tất cả việc thì làm sao lại có thể tan họp được? " Nhưng chủ tịch, cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu được hai mươi phút. Công việc vẫn còn chưa..." Một người đàn ông cấy giọng hỏi, vẫn chưa kịp nói hết câu đã bị anh gằng giọng quát. Không chỉ mình ông ta mà là tất cả mọi người trong phòng họp có mặt tại đây " Không nghe rõ tôi nói gì ư? Tôi bảo tan họp là tan họp...tất cả mau cút hết ra ngoài! " Bọn họ nhất thời hoảng sợ, không dám nói thêm lời nào lập tức bỏ ra ngoài. Trong căn phòng chỉ còn lại ba người đàn ông Lục Minh Hạo " Xảy ra chuyện gì ư? Sao cậu đột nhiên lại thay đổi như thế, cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu chưa được hai mươi phút kia mà! " Tịch Mộ Thần vẫn trầm lặng, anh ném chiếc điện thoại lên bàn cho họ xem. Phong Hàn và Lục Minh Hạo cầm điện thoại anh lên xem, lướt lướt nhìn những bức hình được gửi đến từ một người lạ đến cho anh Rốt cuộc thì cũng đã hiểu ra sự việc gì đang diễn ra ở đây. Thì ra là vì Tiểu Tịch và Doãn Thiên Phong " Được lắm! Chính miệng cô ấy luôn bảo rằng giữa cô ấy và hắn ta đều không còn bất cứ quan hệ gì nữa, vậy mà bây giờ thì sao? Lén lút ra ngoài gặp lại tình cũ nối lại tình xưa? " Phong Hàn " Thần, cậu khoan hãy sớm kết luận điều này! " Lục Minh Hạo " Tôi cũng không tin Tiểu Tịch sẽ cùng Doãn Thiên Phong quay lại! " " Thế chẳng nhẽ những bức hình được gửi đến đó là giả ư? " Phong Hàn đưa cổ tay nhẹ nhàng đẩy cặp kính lên " Không phải là giả! Bức hình là thật nhưng chắc gì Tiểu Tịch thật sự còn tình cảm với Doãn Thiên Phong? " Lục Minh Hạo " Cậu không nghĩ hắn ta cưỡng hôn Tiểu Tịch được à? Chỉ với những bức hình có những cử chỉ thân mật đó lại sớm kết luận bọn họ muốn quay lại với nhau? Cậu luôn biết Tiểu Tịch luôn yêu cậu kia mà, không phải đã từng nói rằng giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tín nhiệm ư? Cậu có thể cho người đi điều tra sự việc xem sao! " Anh trầm mặc, Lục Minh Hạo lại tiếp tục nói " Này, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai người đó. Người gửi đến cho cậu những bức hình đó dù cho không biết là ai nhưng tôi chắc chắn rằng hắn ta là đang muốn chia rẻ tình cảm của hai người nên mới cố tình gửi nó đến đây cho cậu " "... " " Minh Hạo nói đúng. Cậu đừng nên dễ dàng mắc bẫy hắn, cậu và Tiểu Tịch cứ tiếp tục cùng nhau đón kỷ niệm ngày cưới. Tôi và Minh Hạo sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này " Tịch Mộ Thần nhàn nhạt đáp " Được, nhờ các cậu cả! " Nhìn vẻ mặt biến sắc của Doãn Thiên Phong, Tịch Mộ Thần nhếch môi cười lạnh " Tôi nghĩ chuyện này bản thân cũng không cần giải thích thêm cho anh...vì anh là người hiểu rõ chuyện này hơn ai! " Sự thật chắc chắn Tịch Mộ Thần đã biết tất cả!...lẽ nào là cô ta ư? Doãn Thiên Phong nhếch mép cười, anh nói " Như vậy thì đã sao?...phải! Tất cả chuyện này chính là một tay tôi sắp xếp mà ra " Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi ư?...chẳng lẽ hắn hoàn toàn không muốn che giấu bất cứ điều gì? Cứ thế mà thừa nhận như thế ư? " Anh không xứng đáng để có được tình yêu từ Tiểu Tịch! Qua chuyện này anh đã làm tổn thương cô ấy không ít, nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng đều một lòng chung thủy với anh! " Doãn Thiên Phong nói đúng...cho dù anh có làm tổn thương cô bao nhiêu, cô cũng đều một lòng chung thủy yêu anh Nhưng còn anh thì sao? Anh chẳng những làm tổn thương cô, anh còn cố tình công khai quan hệ với người phụ nữ khác nhằm mục đích để cô nhìn thấy những tin tức ấy " Cô ấy từng nói rằng giữa vợ chồng luôn quan trọng nhất đó là sự tin tưởng...nhưng có vẻ như sau chuyện này anh đã thật sự không tin tưởng cô ấy một chút nào. Tôi thật không hiểu tại sao cô ấy lại có thể dành tình cảm cho một người như anh! " " Bởi vì chúng tôi yêu nhau! " " Yêu nhau? Hah!...tôi đã quen biết cô ấy trước anh, tôi đều không thua kém anh bất kỳ điều gì, vì sao cô ấy vẫn không chịu chọn tôi mà lại là anh? " " Đúng là anh đã quen biết cô ấy trước tôi và cùng cô ấy yêu nhau tận ba năm...nhưng anh đã mắc phải một sai lầm và sai lầm đó khiến anh đánh mất cô ấy một lần và mãi mãi " Đúng! Doãn Thiên Phong thật sự làm mắc phải một sai lầm, sai lầm đó chính là phản bội cô Chính vì sự việc đó diễn ra mà ông trời đã mang cô đến cho anh và anh chắc chắn rằng anh sẽ là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời cô...anh sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc sau này của người anh yêu thương " Tôi có nên cảm ơn anh vì chuyện này mà ông trời đã đem cô ấy đến cho tôi? ". Tịch Mộ Thần hất cầm khiêu khích nói " Anh...! ". Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn anh tức giận không nói nên lời " Bây giờ thì thật xin lỗi, vợ tôi cần được yên tĩnh! Làm phiền Doãn tổng trả lại không gian riêng của vợ chồng chúng tôi " " Tịch Mộ Thần! Anh đừng có... " Doãn Thiên Phong chưa kịp nói hết câu bỗng điện thoại gửi đến một tin nhắn đã khiến anh ta nhanh chóng trở về mà không để lại câu nói nào Căn phòng đã trở về trạng thái yên tĩnh như trước, chỉ còn mỗi cô và anh Tịch Mộ Thần quay trở lại giường cô, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên dịu dàng xoa " Vừa nãy có phải ồn lắm hay không? Anh xin lỗi, vừa nãy anh đang cố lấy lại không gian riêng của chúng ta! " Vẫn không hồi đáp anh một câu Ngón tay mảnh khảnh trên lòng bàn tay anh bỗng chốc cử động làm anh ngạc nhiên phải nhìn xuống... " Mộ...Thần? " Giọng nói nhẹ nhàng quen tai của người con gái anh yêu đột ngột cất lên " Tiểu Tịch, em tỉnh lại rồi! " Dưới đáy mắt của Tịch Mộ Thần không thể che giấu được sự vui mừng khi thấy cô đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê một tháng qua " Tiểu Tịch ngoan, anh đi gọi bác sĩ đến! "... " Cô ấy sao rồi? " Nhìn thấy bác sĩ vừa khám xong cho cô, anh đã không nhịn được nên lập tức hỏi Vị bác sĩ khẽ hắng giọng, nói " Tịch tổng không cần phải lo lắng, Tịch phu nhân đã không sao nữa! " " Vậy...khi nào tôi mới có thể xuất viện được? ". Cô khẽ hỏi vị bác sĩ Thật sự thì cô không thích bệnh viện, nếu ở lâu quá với tình trạng này cũng thật thấy giống " nhà tù "! Tịch Mộ Thần nghe cô hỏi thế liền trừng mắt với cô khiến cô im bặt cúi đầu...làm gì hung dữ vậy? Chẳng phải cô chỉ hỏi khi nào cô mới được về nhà thôi sao? " Em vừa tỉnh lại, nôn nóng về làm cái gì? Ở lại đây thêm vài hôm kiểm tra để chắc chắn một trăm phần trăm rằng em hoàn toàn bình phục thì xuất viện! " " Nhưng..." " Không nhưng nhị! Một là ngoan ngoãn ở đây vài hôm rồi về nhà, còn hai là anh sẽ vứt em tại đây cho đến một tháng mới xuất viện! " Vừa tỉnh lại cô cứ nghĩ anh sẽ đối xử dịu dàng với cô một chút và tăng " chế độ " cưng chiều cô hơn...nhưng có vẻ cô đã nhầm rồi, chẳng nhưng không cưng cô mà anh lại còn " hăm dọa " cô hơn Cô bĩu môi tủi thân lẩm bẩm " Xấu xa, đối xử với người bệnh mà hung dữ như thế! " Vị bác sĩ từ khi nào đã cùng với y tá của mình rời khỏi đây, trong phòng chỉ còn mỗi cô và anh " Làm sao, dỗi ư? " " Không có! " " Ngoan một chút, em chỉ vừa tỉnh lại, vẫn cần kiểm tra vài ngày là có thể về! " " Em không thích bệnh viện, cứ như " nhà tù " vậy! ", rất nhàm chán! " Cô vợ nhỏ lại bắt đầu hờn dỗi, Tịch Mộ Thần cưng chiều hôn lên trán cô một nụ hôn " Ngoan, chỉ ở vài hôm là về...anh sẽ ở lại cùng em, ngày ngày đưa em ra ngoài dạo chơi được chứ? " " Vậy bánh ngọt của em cũng không thể thiếu! ". Cô chu môi nhắc nhở anh " Được, sẽ có bánh ngọt cho em! " Cô vui vẻ mỉm cười " Thật tốt " Tịch Mộ Thần ôn nhu nắm bàn tay cô lên, nhìn ngón áp út đang giữ chiếc nhẫn trên ngón tay " Anh xin lỗi...về tất cả! " " Em không sao, chỉ cần anh còn yêu em, chỉ cần chúng ta còn là vợ chồng...quay lại với những tháng ngày trước kia là em thật sự đã mãn nguyện! " Tịch Mộ Thần áp mặt vào gương mặt cô, nhẹ nhàng phủ lên môi cô một nụ hôn yêu thương " Liền đáp ứng cho em " Trong lúc hai người đang hưởng thụ không gian ngọt ngào của nhau, bỗng cách cửa phòng mở ra Tiêu Cảnh Thiên hắng giọng một tiếng " Tiểu Tịch vừa mới tỉnh lại, đừng nên " kích động " quá mức! " Cô đỏ mặt...tại sao ca lại nói như thế? Chẳng phải anh trai trước giờ vẫn luôn trong sáng sao? " Ca anh đến sớm vậy? ". Tốt nhất cô nên đổi chủ đề nói thì hơn! Tiêu Cảnh Thiên không trả lời câu hỏi của cô, anh chậm rãi đi tới chỗ cô " Con bé thế nào? " Tịch Mộ Thần nhàn nhạt đáp " Bác sĩ vừa kiểm tra, bảo rằng cô ấy ổn " Tiêu Tiểu Tịch " Ca ca em bây giờ ổn lắm, có thể... ". Cô ngưng một chút, len lén đưa mắt nhìn sang Tịch Mộ Thần rồi nhỏ giọng nói với Tiêu Cảnh Thiên " Có thể cho em xuất viện sớm một chút được không? " Vẻ mặt của Tiêu Cảnh Thiên vẫn không thay đổi, anh nói " Em vừa tỉnh lại, nôn nóng về cái gì? Ở lại thêm bảy ngày nữa để kiểm tra rồi cho về! " " Bảy ngày? Vậy chẳng phải là một tuần hay sao? Không được! Như thế quá lâu! " Tiêu Cảnh Thiên " Em muốn một tuần hay một tháng? " Tiêu Tiểu Tịch " Nhưng em đã ở đây một tháng rồi! " Tịch Mộ Thần bỗng chen ngang " Là " say ngủ " một tháng! " Cô nổi đóa, trừng mắt với Tịch Mộ Thần " Không phải ngủ mà là hôn mê! " Người đàn ông này hình như đang dần thay đổi? Cô thấy anh đôi lúc hay nói những câu trêu đùa cô! Cô không thèm đôi co với anh nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải " thương lượng " với anh trai về ngày cô xuất viện! " Giảm một chút có được không?...bốn ngày đi nhé! " " Không! " " Vậy năm ngày? ". Một tuần có bảy ngày mà cô phải ở bệnh viện hết năm ngày! " Không! " " Giá chót! Em sẽ ở đây sáu ngày thôi! " " Em không có quyền thương lượng ở đây, chúng ta đã bảo không là không! ". Tiêu Cảnh Thiên kiên quyết nói Hừ! Cứng không được vậy thì mềm, không thương lượng với cô được vậy thì cô dùng " tuyệt chiêu "! Cô tủi thân nức lên một tiếng " Hai người không thương em...em không muốn ở bệnh viện đâu, nó giống như cảm giác đang bị giam giữ vậy! " " Chiêu đó không còn tác dụng nữa đâu! ". Tiêu Cảnh Thiên thản nhiên nói, anh đưa cổ tay lên và xem đồng hồ Sau đó lại quay sang nói với Tịch Mộ Thần " Không còn sớm cho chuyến bay nữa, làm phiền cậu chăm sóc cho con bé một thời gian! " Khi nghe anh trai nói đến chuyến bay, cô liền nghĩ anh ấy muốn xuất ngoại sao? " Ca, anh xuất ngoại sao? " " Ừ! Anh đi công tác, khi nào về thì vẫn chưa xác định được nhưng anh sẽ cố về sớm! Phải ngoan ngoãn, về nước anh sẽ mua quà cho em " " Vâng! ". Cô nói có chút tiếc nuối, cô chỉ vừa mới tỉnh lại thôi vậy mà ca ca lại phải xuất ngoại để cô ở lại với Mộ Thần Tiêu Cảnh Thiên xoa đầu cô một lát sau đó ra ngoài Căn phòng một lần nữa đã trở lại yên tĩnh " Em có đói không? Muốn ăn gì anh đi mua " Cô khoang tay trước ngực hất mặt sang chỗ khác Huh? Giận rồi sao? " Bà xã..." " Em không muốn nói chuyện với anh! " " Sao lại giận? " " Anh không thương em! " " Ngoan, chỉ là một tuần, nó sẽ trôi qua rất nhanh! " " Không muốn! " " Chẳng phải ban đầu chúng ta đã thỏa thuận sẽ ở đây vài hôm? " " Em đổi ý rồi! " " Vậy có còn bánh ngọt! " " Để như cũ...em sẽ không ở bệnh viện trừ phi cắt giảm đi bốn ngày cho em! " " Vậy em ở bệnh viện chỉ ba ngày là về? Như thế thì không được! " " Ba ngày! " " Hai ngày! Giá chót, em không lấy thì một tháng đi " Cô tức giận quay mặt sang nhìn anh " Anh quá đáng! " " Anh chỉ làm theo anh trai em! " " Anh...đồ xấu xa! Anh không th...ah! " " Em sao thế? " Vì tức giận nên cô có hơi kích động một chút, đầu bỗng cảm thấy đau khiến Tịch Mộ Thần nhìn thấy càng sinh thêm lo lắng nên anh đã đi gọi bác sĩ đến " Cô ấy thế nào? Vì sao đầu bỗng dưng bị đau như thế? " " Tịch phu nhân không sao, Tịch tổng đừng quá lo...chỉ là ban nãy cô ấy đã hơi kích động nên đầu mới bị đau như thế, tinh thần ổn định lại thì cơn đau sẽ không còn! " Tiêu Tiểu Tịch " Tôi biết rồi, cảm ơn! " Vị bác sĩ gật đầu sau đó đi ra ngoài, Tịch Mộ Thần cũng bắt đầu oán trách cô vài câu " Em thấy chưa! Chỉ mới kích động như thế mà đã đau đầu, cứ đòi nằng nặc về nhà như thế ngộ nhỡ trên người sẽ xảy ra gì nữa thì phải làm sao? " " Em không sao nữa rồi mà " " Anh không cần biết! Bây giờ ở lại đây đủ một tuần cho anh, chiều thứ bảy anh đưa em về nhà " " Nhưng... " Cô định nói thêm nhưng bỗng thấy ánh mắt kia thật đáng sợ của anh đang nhìn chăm chăm cô nên thôi không dám nói ra Tác giả Thể loại Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn thái FullSố chương 107Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể Loại longfic, sủng, tổng tài, một chút hắc bang, HE, hào môn thế gia, nam tiểu tamNhân Vật Tịch Mộ Thần, Tiêu Tiểu TịchTình Trạng Hoàn Thành - 22/06/2019Số Chương Full 107 Chương + 3 Ngoại TruyệnChủ tịch của Tịch thị mặc dù là một lão đại có tiếng giới hắc đạo lẫn bạch đạo, thế nhưng không ai không biết, anh ta là một thê nô chính hiệu. Chỉ cần là Tiêu Tiểu Tịch muốn, anh sẽ vô cùng yêu thương nhìn cô, giọng nói sủng nịch đồng ý."Em muốn ăn cái đó, ông xã anh mua cho em đi~ " "Được được anh mua cho em!"..."Ông xã em cũng muốn có một con gấu bông""Anh sẽ cho người đi mua năm con cho em. À không, mười con. Mỗi con dễ thương khác nhau..."Đôi lúc vì một số chuyện nhỏ muốn tốt cho cô mà cả hai lại cãi nhau một chút. Cô vợ trẻ con lại bướng bỉnh cố ý làm anh tức giận"Em muốn ly hôn! ""Khi nào ngón áp út anh không còn chiếc nhẫn này nữa thì đến lúc đó hãy đến đây bàn chuyện đó với anh""Em có người đàn ông khác bên ngoài rồi""Đưa tên đó đến đây, nếu như hắn đồng ý đến với em? Được! Mất đi thứ quan trọng nhất của người đàn ông, anh toại nguyện cho cả hai"Với cô vợ nhỏ này, suốt ngày rảnh rỗi muốn kiếm chuyện với anh thì làm sao anh lại không có cách dạy dỗ cô?"Bà xã, ngoan đừng bướng nữa. Qua đây anh thương""Em ghét anh""Được được ghét anh cũng được"Anh cưng chiều hôn lên đôi môi cô một nụ hôn Thể Loại longfic, sủng, tổng tài, một chút hắc bang, HE, hào môn thế gia, nam tiểu tamNhân Vật Tịch Mộ Thần, Tiêu Tiểu TịchTình Trạng Hoàn Thành - 22/06/2019Số Chương Full 107 Chương + 3 Ngoại TruyệnChủ tịch của Tịch thị mặc dù là một lão đại có tiếng ở giới hắc đạo lẫn bạch đạo, thế nhưng không ai không biết, anh ta là một thê nô chính hiệu. Chỉ cần là Tiêu Tiểu Tịch muốn, anh sẽ vô cùng yêu thương nhìn cô, giọng nói sủng nịch đồng ý."Em muốn ăn cái đó, ông xã anh mua cho em đi~ " "Được được anh mua cho em!"..."Ông xã em cũng muốn có một con gấu bông""Anh sẽ cho người đi mua năm con cho em. À không, mười con. Mỗi con dễ thương khác nhau..."Đôi lúc vì một số chuyện nhỏ muốn tốt cho cô mà cả hai lại cãi nhau một chút. Cô vợ trẻ con lại bướng bỉnh cố ý làm anh tức giận"Em muốn ly hôn! ""Khi nào ngón áp út anh không còn chiếc nhẫn này nữa thì đến lúc đó hãy đến đây bàn chuyện đó với anh""Em có người đàn ông khác bên ngoài rồi""Đưa tên đó đến đây, nếu như hắn đồng ý đến với em? Được! Mất đi thứ quan trọng nhất của người đàn ông, anh toại nguyện cho cả hai"Với cô vợ nhỏ này, suốt ngày rảnh rỗi muốn kiếm chuyện với anh thì làm sao anh lại không có cách dạy dỗ cô?"Bà xã, ngoan đừng bướng nữa. Qua đây anh thương""Em ghét anh""Được được ghét anh cũng được"Anh cưng chiều hôn lên đôi môi cô một nụ hôn

bà xã về đây anh thương