19:23 10/07/21. Người Đọc Chùa Qua Đường Cấp 1. Đọc xong lại phải đi ăn… mì gói đỡ thèm. Đợt dịch làm tui nghỉ làm 15 ngày, cô đơn thiu thỉu ở nhà một mình buồn vc. Đồ ăn thì bán mắc như vàng, vậy mà còn éo có bán thịt. Vô siêu thị mua thịt heo, cỡ nắm tay gần Hãy nuôi dưỡng gọi biết bởi sự thực tập lắng nghe sâu với nói lời ái ngữ. Không tồn tại tình yêu chân thật thì ko thể tất cả hạnh phúc. Xem thêm: Sự Thật Loài Rắn Trun Cắn Chết Người Không Cắn Người, Sự Thật Về Rắn Giun 2 Đầu Cắn Chết Người Xem ra chủ nhân căn biệt thự này cũng giống như bản thân nó vậy, bề ngoài thì hào hoa lộng lẫy, nhưng nội tâm lại hết sức tăm tối. từ lối nuôi nhốt đám mãnh thú kia của y là có thể thấy con người này quen sống trong bóng tôi, lúc nào cũng giữ thái độ cảnh giác Và cũng từ đó qua bao thăng trầm và bao lần thay đổi địa điểm. Trung tâm không bao giờ ngưng hoạt động hay ngừng nuôi dạy các thanh thiếu niên xin gia nhập. Địa diểm cuối cùng cho đến năm 1975 là 12 khu nhà khang trang,tượng trưng cho 12 gia đình,tại Thái Hà, ấp Hà-nội. Trumpers cho rằng bò chết hàng loạt là bằng chứng âm mưu gây đói kém cho Mỹ Breaking News Phát ngôn nhân của Hiệp hội Chăn nuôi Gia súc Kansas cho hay, bò chết do say nắng sau khi nhiệt độ đột ngột tăng 20 độ. Nhốt đám trumpers như nhốt mấy con bò, còn bò thì thế vào Truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con - Chương 26. Hiện menu doc truyen. Danh sách nhốt Đàm Khanh bên trong cái lồng hạnh phúc. đam mỹ hài truyện xuyên nhanh ngôn tình sủng ngôn tình hài truyện teen hay ngôn tình hay truyện đam mỹ truyện ngôn tình ngôn tình hoàn ngôn tình ngược UElTG. Tên Hán Việt Bị phản quyển dưỡng đích nữ nhânTác giả Tây Qua ĐăngSố chương 165Thể loại Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, hiện đại, HE, tình cảm, tiên hiệp, tu chân, ngọt sủng, hệ thống, xuyên sách, kiếp trước kiếp này, thiên chi kiêu tử, duyên trời tác hợp, kim bài đề cử 🥇Văn ánCô bị mất trí nhớ, được hệ thống thông báo chỉ cần để phản diện yêu cô thì hết thảy đều được hoá giải hết!Vì thế, cô bước lên hành trình bị phản diện quật ngã và chăm bẵm mỗi nhưng tại sao khi phản diện hắc hoá...Nữ chính Đừng nhốt tôi vào lồng chim chính Ngoan, nghe lời chính ~~ chính là Hình Dã, từ đầu đến cuối đều yêu nữ chính, HE, yêu thương nhau, sau khi bị quật ngã thì sủng sủng sủng ngọt ngọt duyệt trước khi đọc______1. Chuyện xưa hư cấu, không có thực2. Tác giả viết văn không dễ, mời đọc truyện nhẹ chính tính tình dễ hoá đen x nữ chính lạnh nhạt thờ ơTag kieptruockiepnay duyentroitachop thienchikieutu mauxuyenTừ khoá tìm kiếm nữ chính Trần Nhữ Tâm, Hình Dã vai phụ các vai phụ liên quan Giáp Ất Bính Đinh khác hắc hoá, yandere, quỷ súc Nội Dung Truyện Nuôi Nhốt Tên gốc QUYỂN DƯỠNGThể loại Đam mỹ, mạt thế, hắc ám, vặn vẹoEDIT + BETA FANG QINGSố chương 17Virus xâm nhập vào trái đất, mạt thế ập Chí nhận ra, cậu sống mẹ nó quá là dễ Chí nói, Diệp Thanh Linh, mẹ nó anh tính nuôi nhốt em cả đời hả.…Ừa…Anh, thật đáng sợ. Tên gốc Quyển dưỡng Tác giả Đồi Thể loại Đam mỹ, mạt thế, hắc ám, vặn vẹo Editor Fang Qing wp nhihutamho, Lam wp llamblogl Tình trạng Hoàn 17 chương ——————– Giới thiệu Fang Qing Virus xâm nhập vào trái đất, mạt thế ập xuống. Ngô Chí nhận ra, cậu sống mẹ nó quá là dễ chịu. Ngô Chí nói, Diệp Thanh Linh, mẹ nó anh tính nuôi nhốt em cả đời hả. …Ừa …Anh, thật đáng sợ. Giới thiệu Lam Vi – rút tấn công Trái Đất, tận thế tới. Ngô Chí phát hiện thật ra cậu sống con mẹ nó còn sướng hơn trước. Ngô Chí bảo, Diệp Thanh Linh, con mẹ nó cậu định giam[1] tôi cả đời à. …Ừ …Cậu, thật đáng sợ. Ngụy tận thế, ngắn. Đây không phải một câu chuyện tốt đẹp, xin thận trọng trước khi đọc. ——————— Review by Ám Dung Hoa Nếu bạn ưa thích đam mỹ kinh dị thần quái, chắc hẳn cái tên Đồi không còn quá xa lạ. Truyện của Đồi đã số đều là cuồng chiếm dục/ si tình công cả, có mấy truyện hơi khó hiểu nhưng đọc rất đã và nếu đủ sức theo thì cảm thấy rất cuốn. Có điều đừng lo lắng, “Quyển dưỡng” không nằm trong số mấy tác phẩm “khó hiểu” đó của Đồi đâu, nên nếu bạn là người không thích dùng não khi đọc truyện mình thỉnh thoảng cũng thế, lười suy nghĩ lắm v thì hãy cứ yên tâm nha. Bối cảnh truyện là lúc thế giới đang bị đại dịch zombie tàn phá. Ngô Chí gặp zombie ngay ở trường học, mà lúc đó chỉ còn một nhóm người sống. Lúc đang chạy trốn, Ngô Chí gặp Diệp Thanh Linh. Ấn tượng của Ngô Chí về Diệp Thanh Linh rất mờ nhạt. Hắn tuy học cùng lớp với Ngô Chí, nhưng vì sức khỏe không tốt nên nghỉ thường xuyên, cũng ít giao tiếp với bạn bè. Điều khiến Ngô Chí ngạc nhiên là, không ngờ Diệp Thanh Linh lại vì sự sống còn của mình là nhảy xuống chỗ đám zombie đang há mồm chờ con mồi kia, tạo điều kiện cho Ngô Chí rời khỏi đó. Ngô Chí nghĩ Diệp Thanh Linh chết rồi. Mà Diệp Thanh Linh khoảnh khắc nhảy xuống dưới cùng với đám zombie kia, cũng nghĩ mình chết rồi. Nhưng giống như có kì tích xảy ra, Diệp Thanh Linh không chết. Thậm chí lúc Ngô Chí bị chị gái đã hóa thành zombie của mình cắn, hắn lại một lần nữa xuất hiện, cứu vớt Ngô Chí. Lúc này, quá trình “quyển dưỡng” bắt đầu. … Ngô Chí tỉnh lại, thấy mình ở một nơi xa lạ, không có ai khác ngoài Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh nói, thế giới không còn ai nữa, chỉ sót lại hai người bọn họ. Vì để đảm bảo an toàn, cả đời họ chỉ có thể ở trong tòa nhà ấy. Diệp Thanh Linh đã an bài ổn thỏa mọi thứ. Lúc Ngô Chí tỉnh lại, kho thức ăn, sách báo, phòng trò chơi… đều đầy đủ. Nếu như không phải đại dịch zombie vẫn đang hoành hành ngoài kia, họ thật giống như là đang đi nghỉ dưỡng. Diệp Thanh Linh ân cần chăm sóc Ngô Chí, Ngô Chí không cảm thấy có gì không đúng. Diệp Thanh Linh quan tâm Ngô Chí, Ngô Chí lại chẳng hề phát hiện ra. Cho đến một ngày kia, khi Ngô Chí tình cờ tìm thấy nhật ký của Diệp Thanh Linh mới hiểu được, thì ra người này lại thích mình nhiều năm như thế. Thậm chí tình yêu này không chỉ có cô chấp mà còn có cả điên cuồng. ________ XXXX năm X tháng XX ngày Hôm nay hình như hắn ngủ quên, lúc chạy tới vẻ mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, tóc cũng vểnh lên, thực đáng yêu. Ta luôn luôn bắt chính mình kiềm chế lực khiến người ta cho rằng ta rất kiêu ngạo, nhưng gặp mặt hắn dường như lúc nào cũng không đủ, tựa như bây giờ, ta không biết bỏ đi bao nhiêu thứ tình cảm dư thừa mới có thể khống chế được chính mình không đến chạm vào hắn. Ta bắt đầu cảm thấy ghen ghét, vẻ mặt đáng yêu như vậy của hắn như thế nào lại lộ ra trước mặt những người khác? Ta thực mâu thuẫn, ta hy vọng hắn có thể biết tự giác một chút, không cần luôn luôn ở trước mặt người lạ lộ ra bộ dáng làm cho người ta có cơ hội lợi dụng sơ hở, nhưng cũng hy vọng hắn vẫn có thể tiếp tục như vậy, bởi vì ta đối với hắn mà nói, ngay cả được coi là “Đồng học” cũng rất khó đi. . . . . . … XXXX năm X tháng XX ngày Ta không nghĩ rằng ta còn có thể sống mà viết đến trang nhật kí này, ta phi thường rõ ràng ánh mắt bọn họ nhìn ta là ánh mắt dành cho người sắp chết đi, tràn đầy sự thương hại, mà bây giờ đáy mắt bọn họ ngoài “Đây là kỳ tích” thì chính là đắc ý “Ta chứng kiến kỳ tích này” , sau đó lập tức hội biến thành thương xót cùng đồng cảm, thực nhàm chán. Đúng vậy, ta vẫn đang chiến đấu với tử thần. Vừa mới một giây trước, ta cho rằng ta sẽ chết đi, nhưng ta vẫn giãy dụa mà sống lại. Bởi vì ta không muốn chết. Ta không muốn chết ta không muốn chết ta không muốn chết. . . . . . viết kín ba trang . . . . . . Ta không muốn chết. Chết rồi thì không thể nhìn thấy hắn nữa, chết rồi thì không thể nghe được tiếng hắn nói, chết rồi thì không thể hô hấp chung với hắn dưới cùng một bầu trời, chết rồi thì không thể đi theo hắn, chết rồi thì không thể trộm thu thập thứ gì đó của hắn, nếu ta chết — hắn sẽ quên đi ta có vệt nước mờ. Vậy nên ta không muốn chết, ta không thể chết được, ta còn nghĩ muốn dùng đôi mắt này ngắm nhìn nụ cười của hắn, dùng tai nghe lời hắn nói, dùng mũi hô hấp chung với hắn dưới cùng một bầu trời, dùng miệng nhẩm kỹ tên của hắn, ta không muốn mất hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ là của ta. Quá khứ coi thường mạng sống của mình, ta thật ngu xuẩn. Ta muốn hắn, thật sự hảo muốn hắn, muốn cùng hắn hòa làm một. Ta luyến tiếc hắn a, rất luyến tiếc hắn . Ta không hy vọng xa vời có thể có được hắn, ta chỉ muốn sống , chỉ cần sống là có thể nhìn thấy hắn. . . . . . . . . . . . XXXX năm X tháng XX ngày Cuối cùng cũng được xuất viện, nhưng là bởi vì bọn họ làm việc rất năng suất, chờ lúc ta đến được trường học thì đã muốn tan trường. Lớp học chỉ còn lại trực nhật sinh đang xóa bảng, ta không tin vào mắt mình, ta thấy tên ta cùng tên hắn được viết lên bảng. Đó là danh sách học sinh phải trực nhật ngày mai, bình thường là hai học sinh cùng làm, tên của hắn cách tên ta khá xa, ít có cơ hội trực nhật cùng nhau. Nghe trực nhật sinh kia nói người trực nhật cùng ta đang bệnh, cùng hắn đổi một lần. Ta thực sự xấu, ta thậm chí bắt đầu cầu khẩn cho những người trực nhật cùng ta mắc bệnh. Ta là cỡ nào thích hắn a, thích đến nỗi chỉ cần tên hai người viết cùng một chỗ liền thỏa mãn sắp chết đi. Ta bảo trực nhật sinh kia đi về, sau đó một mình ở trong lớp học, đem bảng lau thực sạch sẽ, tỉ mỉ, cầm bút chính tay viết tên của ta cùng hắn Ngô Chí, Diệp Thanh Linh. Cạnh tên của hai người ta vẽ một cái khung, ta thỏa mãn nhìn thấy hai cái tên bị giam cùng một chỗ, xém chút nữa rơi lệ. Ngô Chí, Diệp Thanh Linh, Ngô Chí, Diệp Thanh Linh… Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, biết không? Trên đời này có một người tên Diệp Thanh Linh, thích hắn sắp chết đi. __________ Tiểu công trong truyện của Đồi lúc nào cũng khiến người ta vừa sợ vừa thương như vậy đó. Nếu như mạt thế không xảy đến, có lẽ Diệp Thanh Linh vĩnh viễn không thổ lộ được với Ngô Chí, cũng chỉ có thể âm thầm đứng đằng sau ngắm nhìn Ngô Chí. Mà Ngô Chí có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi nơi mà bọn họ được gọi là “đồng học” kia, đi con đường của riêng mình… Vì thế ngay khi có cơ hội, Diệp Thanh Linh tìm cách buộc Ngô Chí phải ở cùng một chỗ với mình. Như là để bọn họ ở tầng cao nhất, phá hủy toàn bộ tầng dưới của tòa nhà, khiến nơi đó “trong bất xuất, ngoại bất nhập”, gạt Ngô Chí rằng làm vậy để zombie không lên đây được. Ngô Chí sợ zombie, lại không biết Diệp Thanh Linh chính là người bị nhiễm virus mạnh nhất, các zombie khác còn phải sợ hắn, làm gì có chuyện hắn phải chạy trốn cơ chứ? Sau này Ngô Chí biết, nhưng cũng không rời khỏi Diệp Thanh Linh. Bọn họ có lẽ cứ như vậy sống với nhau vĩnh viễn… tương lai đó tươi đẹp biết bao. Nhưng mà Ngô Chí cuối cùng vẫn chỉ là con người. Năm tháng qua đi, Diệp Thanh Linh vẫn vậy, nhưng Ngô Chí dần dần già đi. Để níu giữ Ngô Chí, Diệp Thanh Linh từng nghĩ rất nhiều biện pháp, ví dụ như đưa virus vào cơ thể Ngô Chí. Thế nhưng Ngô Chí quá yếu, chỉ cần virus đi vào, cơ thể sẽ thối rữa, sẽ triệt để mất đi ý thức, không thể tỉnh táo như Diệp Thanh Linh. Vì thế Diệp Thanh Linh nghĩ tới một biện pháp cực đoan hơn thay toàn bộ cơ thể của Ngô Chí. _____________________ “Gan của ta không còn dùng được, hắn thay; đường ruột của ta bị nhiễm trùng; hắn thay; chân phải bị phong thấp; hắn thay; đôi mắt của ta bị lão hóa, hắn thay; Trái tim của ta tê liệt, hắn thay. . . . . . Hắc hắc, tiếp đó cột sống của ta cũng bại liệt, hắn sau đó đem tất cả bộ phận từ dưới cổ ta chặt đứt thay đổi — không, nói như này dễ hiểu hơn, hắn cắt đầu ta xuống, sau đó lắp lên một cái thân thể mới ha ha ha. . . . . .” Ngô Chí ngồi ở xe lăn bụm mặt cười to “Ngươi vĩnh viễn cũng vô pháp tưởng tượng được, khi ta bị hắn ôm vào một căn phòng mà xung quanh tất cả đều là ống thủy tinh, nhìn vào trong đó một khối lại một khối Ngô Chí ’ đang nổi lơ lửng khi đó cảm giác như thế nào! Hắn nói cho ta biết, con mẹ nó hắn nói cho ta biết Kia toàn bộ đều là nhân bản của ta, là vật liệu dự trữ cho thân thể ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì hắn còn có thể tiếp tục làm thêm!” Ngô Chí bị trói trên bàn mổ giẫy giụa đừng làm! Mẹ nó Diệp Thanh Linh ngươi dừng tay cho lão tử! Ngươi đây là xúc phạm ta ! Ngươi điên rồi sao — Người nọ đứng trong bóng tối, mím môi, lộ ra một cỗ quật cường điên cuồng ý tứ hàm xúc bất kể có phải dùng phương pháp gì, tôi đều sẽ để cậu sống sót.” _________________________________ Nhưng mà bất chấp mọi nỗ lực của Diệp Thanh Linh, cuối cùng Ngô Chí chết. Hắn không cứu được Ngô Chí, bản thân lại phải chịu đựng sự bất tử cô độc đến cùng cực. _________________________________ “Ngô Chí, gió nổi lên rồi.” Phốc, Diệp Thanh Linh cậu lại biến thành một con chim hình người phốc ha ha ha. . . . . . “Lạnh không?” Tôi cũng bị cậu gói thành bánh chưng rồi! Diệp Thanh Linh cởi áo khoác, đưa tới. “Mặc vào.” . . . . . . Diệp Thanh Linh cậu nghe không hiểu tiếng người a! “Tôi rất sợ, Ngô Chí, tôi không bao giờ ….muốn nhìn thấy cậu không còn độ ấm nữa.” . . . . . . Được! Con mẹ nó cậu sẽ giả bộ đáng thương! Tôi con mẹ nó liền ăn cậu ngay tại đây. “Cậu đã đã đáp ứng tôi, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy xe lăn khẽ cười “Chúng ta lại vĩnh viễn cùng một chỗ.” Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo Diệp Thanh Linh tóc đen nhẹ nhàng, chúng nhìn chăm chú vào chiếc xe lăn trống rỗng chỉ có một kiện áo khoác vắt ở phía trên, thở dài mà lướt qua.” __________________ Khi đọc “Quyển dưỡng”, có lẽ bạn sẽ cảm thấy Diệp Thanh Linh biến thái, quá điên cuồng thậm chí Diệp Thanh Linh vì không muốn tách rời Ngô Chí mà đã ăn luôn cơ thể của cậu . Nhưng mà đồng thời cũng có thể cảm thấy hắn rất tội nghiệp. Diệp Thanh Linh chỉ cần Ngô Chí mà thôi, mà cuối cùng cũng không thể giữ Ngô Chí lại. Nếu bạn hỏi mình có hài lòng về “Quyển dưỡng” không, mình sẽ thành thực trả lời là có. Với một đứa vừa M vừa thích đọc si tình độc chiếm công vừa ưa ngược như mình thì “Quyển dưỡng” đáp ứng đầy đủ các yếu tố đó. Nếu có gì chưa vừa ý, theo cá nhân mình, chỉ có cách xưng hô của nhân vật. Trong bản edit, editor để hai người xưng “tôi” – “cậu”, mà mình thì lại thích “anh” – “em”, “tôi” – “em” hơn, nghe nó tình hơn khá nhiều. Nhưng nói chung lại, mình vẫn khá vừa ý với tác phẩm này. Nếu bạn muốn thử khẩu vị mới, có thể đọc thử “Quyển dưỡng” xem sao. Văn của Đồi có phong cách rất riêng, có lẽ sẽ đáp ứng được những bạn khẩu vị nặng đấy. D ———- Review by Đoàn Trang Tôi đã đọc bộ này khá lâu, nhưng khi nghĩ về nó, cảm xúc vẫn như ban đầu. Bạn tôi nói với tôi, “quyển dưỡng” quá đen tối. Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng một điều không thể thay đổi, nó đáng đọc. Phải không? Quyển dưỡng nói về tình yêu một đời của Ngô Chí. Không biết nữa, tôi không chắc nó phải tình yêu hay không? Hay chỉ là sự bám víu vào ánh sáng cuối cùng của một người đang trong tuyệt vọng. Mạt thế, gia đình và sự chết chóc… Nó quá sức với một thiếu niên dương quang như Ngô Chí. Ngô Chí là vậy, còn Diệp Thanh Linh? Có lẽ lúc đầu là tình yêu, nhưng sự tự ti và sự thầm lặng đã làm nó trở nên biến dị theo một cách u ám, điên rồ. Ồ, phải rồi, Diệp Thanh Linh không điên thì chẳng ai có tư cách ấy cả. Bệnh tim, yêu thầm; sự đau đớn tinh thần và thể xác bùng nổ bởi sự bất lực và vui sướng khi không thể bảo vệ tia sáng nhỏ nhoi trong đời, khi ấy tia sáng tưởng như chỉ có thể nhìn từ xa lại hoá ra vẫn quan tâm một phế vật là Diệp Thanh Linh, vẫn gần đến như vậy. Tia sáng kia là cả mặt trời của Diệp Thanh Linh từ giây phút đó. Tôi nghĩ có lẽ lúc Diệp Thanh Linh cho bọn tang thi xé xác đã chắc chắn trở về được. Một suy nghĩ điên rồ, đúng theo kiểu của họ Diệp kia. Sự thật cho thấy, hắn đánh cược quá đúng, một thương vụ mang về lợi nhuận kếch xù. Tỷ tỷ mất, Ngô Chí tan vỡ. Họ chở thành tia sáng của cả hai, thoả mãn nhu cầu của nhau. Ngô chí có được người bầu bạn. Diệp Thanh Linh có được Ngô Chí. Mọi chuyện đều rất ổn. Là một người điên rồ, Diệp Thanh Linh không nghi ngờ có một sự chiếm hữu rất mạnh, hắn biến Ngô Chí thành một con búp bê bảo vệ trong đôi cánh của mình, giấu diếm một cách khôn ngoan nhất. Một tang thi hoàng, quá dễ dàng để Ngô Chí sống bình yên. Tôi không nghĩ Ngô Chí vô chi, hắn chỉ đang tự gạt mình, tự giả tạo bám víu trong tia sáng duy nhất kia. Ngô Chí bỏ trốn, Diệp Thanh Linh điên cuồng. Bí mật đi ra ánh sáng. Bắt đầu cho sự u ám tột cùng. Hoặc không. Đoàn lính đánh thuê chết, Ngô Chí bệnh tật tàn phế. Ngô Chí không trách Diệp Thanh Linh, ai nói Ngô Chí không điên? Vật họp theo loài chưa bao giờ là sai. Họ sống và yêu nhau đến khi Ngô Chí già. Diệp Thanh Linh điên cuồng thay hết các bộ phận cơ thể lão hoá của Ngô Chí, trừ não. Rồi khi không thể thay được nữa, cái áo cô độc trên chiếc xe lăn là kết quả. Diệp Thanh Linh vẫn sống như vậy, vẫn luôn điên cuồng trong tình yêu y dành cho Ngô Chí, dù Ngô Chí không còn. Đó là sự trả giá của sự phản bội nhân loại Đồi bí mật gửi vào đó. Tag BE, nhưng tôi nghĩ không đáng buồn. Ai cũng có một giới hạn trong quỹ thời gian của mình. Cái tôi thích khi đọc truyện, cái kết không phải tất cả. Có lẽ sau đó, Diệp Thanh Linh đủ mạnh, xé rách thời không sửa đổi? Đó là 1 câu chuyện khác, ý nghĩa của fanpic mà. ————— Link Fang Qing Link Lam Link wattpad Lam Reads 2,639Votes 398Parts 21Ongoing, First published Aug 22, 2022Table of contentsMon, Aug 22, 2022Wed, Aug 24, 2022Fri, Aug 26, 2022Sat, Aug 27, 2022Mon, Aug 29, 2022Fri, Sep 2, 2022Sat, Sep 3, 2022Mon, Sep 5, 2022Sun, Sep 11, 2022Sun, Sep 18, 2022Sat, Sep 24, 2022Wed, Oct 5, 2022Sun, Oct 9, 2022Thu, Oct 13, 2022Sun, Oct 16, 2022Sun, Oct 23, 2022Wed, Nov 16, 2022Sun, Dec 4, 2022Fri, Jan 13, 2023Sat, Jan 28, 2023Sun, May 28, 2023Tác giả Phế Phu Nhất Chỉ Thể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, Phong cách phương Tây, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Nuôi dưỡng, Nhược công, HE Hiện đại - tổng hợp - Âu phong - ngọt sủng - niên hạ Giới thiệu bài viết Viết ở mặt trước hàng ngày văn, ít cốt truyện, có thể cảm thấy nhàm chán, vì vậy hãy cẩn thận khi vào hố So với huyết tộc, con người chắc chắn là sinh vật mỏng manh. Thân là hoàng tử duy nhất của huyết tộc, Elphins cho rằng anh ghét nhất những con người dễ bị tổn thương. Vào một ngày nọ, người quản gia trung thành nhất của anh nhặt được một con người, đó là một đứa trẻ. Elphins Loài người thật yếu ớt Elphins Cậu đừng khóc ...... Elphins Lại đây, ôm Mềm ngọt tiểu thiên sứ công × Ma cà rồng cha già kiêu ngạo thụ Uriah x Elphins Nuôi dưỡng, được sủng ái công, văn hàng ngày theo phong cách phương Tây, làm hết sức mình. ♨️❌🚫CẢNH BÁO🚫❌♨️ Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang khỏi bất cứ đâu, hãy làm người có văn minh và tôn trọng công sức của người khác, xin cảm ơn !!! Truyện chỉ được đăng trên Wattpad, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn 😠 Wattpad WinnyChan27533thụsủngcông

nuôi nhốt đam mỹ